Dương lão tiên sinh nói không đầu không đuôi, tôi cùng Dương Thần nhất thời cũng chưa nghe hiểu, đặc biệt là Dương Thần, giương miệng, trừng mắt, nghẹn nửa ngày chỉ nói câu.
- Ông nội, chẳng lẽ Thiên Thư Lỗ Ban này thật sự là đồ vật trong môn phái bọn họ sao?
Tôi bỗng nhiên nhịn không được muốn cười, Y Thắng kia cũng thật là làm cho người ta không nói được lời nào, thứ gì đều là của nhà bọn họ, kính bạc là của nhà bọn họ, Thiên Thư Lỗ Ban cũng là của nhà bọn họ, không chừng lần sau cậu ta sẽ nói luôn Cấm Pháp nhà họ Hàn chúng tôi cũng là của bọn họ luôn quá.
Hoá ra là cậu ta đến từ Ngô quốc sao?
Dương lão tiên sinh cười cười nói.
- Mọi việc trên thế gian vốn dĩ liền khó nói rõ ràng, con cũng không cần phải rối rắm những cái đó, con chỉ cần hiểu rõ rằng, pháp thuật của cậu ta cùng đồ vật trong Thiên Thư Lỗ Ban có chỗ tương đồng, vậy là được rồi.
Dương Thần nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, lại vẫn là không hiểu nỗi, tôi cũng rất là nghi hoặc, nhìn bộ dáng định liệu trước mọi chuyện của Dương lão tiên sinh, trong lòng tôi lại bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, bật thốt lên.
- Chẳng lẽ là ngài muốn nói, pháp thuật người kia cùng Thiên Thư Lỗ Ban giống nhau, như vậy, chỉ cần học xong phương pháp phá giải trong Thiên Thư Lỗ Ban, là có thể phá pháp thuật của người nọ?
Dương lão tiên sinh mỉm cười không nói, quay đầu nhìn Dương Thần, Dương Thần chớp chớp mắt, bỗng nhiên vỗ tay một cái nói.
- Con hiểu được, con hiểu được, thì ra ý của ông nội là như thế này, ha ha, con hiểu rồi……
Dương Thần kêu to, xoay người lại vọt vào trong phòng nhỏ, đóng cửa phịch một tiếng rồi không thấy bước ra nữa.
Đến lúc này tới lượt tôi không rõ, rốt cuộc là có gì bí hiểm trong này sao, chẳng lẽ những lời vừa rồi của tôi làm cậu ta hiểu ra được cái gì hay sao?
Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, không ai nói nữa, tôi mở đèn, ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn thời gian, rất nhanh đã tới 6 giờ, dựa theo thời gian ngày hôm đó Y Thắng đã nói, hẳn là chỉ còn mấy giờ cuối cùng.
Tôi lấy lại bình tĩnh, tranh thủ trong thời gian này, sửa sang lại một chút đồ vật của mình, nếu buổi tối hôm nay Y Thắng tới cửa, tất nhiên là các loại thủ đoạn ùn ùn không dứt, chỉ sợ khó có thể đối phó, tôi phải chuẩn bị tốt cho đại chiến sắp tới.
Kiểm tra một chút mấy phù chú mang theo, trong ba loại Trấn Khu Phá ước chừng có hơn ba mươi tờ, đây là thường dùng nhất, mà Dẫn Tự Quyết chỉ dùng qua một lần cũng có mười tờ, Hỏa Tự Quyết có mười tờ, đến nỗi mấy ngày trước chỉ viết ra được một lần Định Tự Quyết còn không có dùng, chỉ còn lại một tờ duy nhất mà thôi, thật đáng thương.
Nói thật, tôi còn hoàn toàn không biết uy lực cùng hiệu quả của Định Tự Quyết, cầm trong tay nhìn nhìn, lại không có cách nào để thực nghiệm, đành phải lại thả trở lại, phỏng chừng cái Định Tự Quyết cùng Dẫn Tự Quyết cũng không có tác dụng gì trong lúc đánh nhau, có hơn một trăm tờ này chắc cũng đủ xài rồi đi.
Tôi lại lấy ra Ngọc Tì Hưu, cầm ở trong tay nhìn kỹ nửa ngày, phát hiện vết nứt trên lưng Ngọc Tì Hưu đã hoàn toàn khép lại, toàn bộ Ngọc Tì Hưu tản ra một tầng quang mang nhu hòa như có như không, vừa nhìn liền cho người ta một loại cảm giác rất quái dị, cầm ở trong tay cảm giác giống như là cầm bảo bối, cùng với trong tay ông chủ keo kiệt trong quán trà kia khác nhau một trời một vực.
Có điều tôi cũng không để ý cái này, vị Giải Trĩ lão huynh thần dị đã không cần nhiều lời, tôi hiện tại lo lắng chỉ có Lam Ninh, cũng không biết nàng bây giờ có còn tồn tại hay không, hay là…
Tôi theo bản năng kêu một tiếng nhỏ với Ngọc Tì Hưu.
- Lam Ninh?
Không hề ngoài ý muốn, không có nửa điểm đáp lại.
Tôi lại thử kêu.
- Giải Trĩ quân? Giải Trĩ lão huynh?
Vẫn như cũ vẫn là không có đáp lại.
Tôi thầm thở dài một hơi, lắc lắc đầu, đem cất Ngọc Tì Hưu, cái thần thú Giải Trĩ này quá không đáng tin cậy, về đến nhà liền không ra nữa, tôi thậm chí hoài nghi có phải nó mang thai ở bên ngoài hay không, về nhà chờ sinh, sau đó bắt Lam Ninh chăm sóc nó lúc nằm ổ?
Tôi lại lắc lắc đầu, vứt bỏ cái ý niệm không có nếp nhăn ra khỏi đầu, lại lấy Huyết Ngọc Ban Chỉ ra nhìn nhìn, cái này thật ra cũng chỉ bình thường không có gì đẹp, vì thế tùy tay mang lên, trong lòng lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, đứng dậy hỏi Dương lão tiên sinh.
- Đúng rồi, hai ngày trước Y Thắng có nói rằng những lệ phách xâm nhập từ chân vào trong cơ thể ngài, chính là do rất nhiều hồn phách hỗn hợp mà thành, vừa vào trong cơ thể, liền lập tức phân tán, nếu rút dây động rừng, phải kịp thời rút bỏ chúng nó ra khỏi chân mới được, nếu không tà linh nhập thể, hậu quả không dám tưởng tượng……
Dương lão tiên sinh im lặng sau một lúc lâu, chậm rãi nói.
- Cũng không sao, tuy rằng tạm thời tôi không thể loại bỏ hết những lệ phách kia, nhưng khống chế chúng ở dưới chân vẫn không thành vấn đề, cậu không cần lo lắng, chỉ cần có thể thu thập người kia, hết thảy tự nhiên đều không phải vấn đề.
Tôi hiểu rõ ý ông ta nói, bất quá trong lòng vẫn có chút không yên ổn, lại cũng không thể làm gì, chỉ phải một lần nữa ngồi xuống.
Thời gian trôi qua từng chút một, thời điểm mới bắt đầu tôi còn có hơi bực bội bất an, có chút khẩn trương, bất quá nhìn bộ dáng Dương lão tiên sinh trấn định tự nhiên, tôi tự giác có chút hổ thẹn, nghĩ nghĩ, đơn giản ngồi xếp bằng dưới đất, hơi nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại cảnh sắc trong bức họa thiên thư cuộn tròn kia, chậm rãi đắm mình vào trong đó.
Nói cũng kỳ quái, tôi vừa tiến vào bên trong bức tranh, cả người tức khắc liền an tĩnh lại, tất cả mọi chuyện xung quanh đều trở nên rõ ràng hơn, tâm thần tôi vừa động, đột nhiên cảm thấy người đã đi đến bên cửa sổ.
Không sai, chính là loại cảm giác này, tuy rằng tôi ngồi ở trong phòng không có động đậy, nhưng cảm giác người cũng đã tới bên ngoài, hơn nữa đứng ở trong viện, bên ngoài gió đêm phơ phất, bầu trời đầy sao, mà một chiếc đèn lung linh ở trong viện đang không ngừng lay động trong làn gió đêm, chiếu ra ánh sáng hồng ảm đạm.
Trong lòng tôi lại vừa động, người lại bay lên nóc nhà, đưa mắt nhìn chung quanh, chung quanh là một mảnh yên tĩnh, đã không còn mấy nhà sáng đèn, bên tai mơ hồ có thể nghe được tiếng côn trùng mùa thu kêu réo rắt, gió đêm từ từ phất quá, có chút hơi lạnh, làm cho lòng tôi có chút ngứa ngáy khó chịu.
Loại cảm giác này vẫn là lần đầu tiên có được, tôi đứng ở nóc nhà, nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, tuy rằng có chút mông lung, tựa như ở cảnh trong mơ, nhưng cảm giác lại phi thường chân thật, làn gió đêm chậm rãi thổi qua bên tai, miếng ngói phòng nhô lên dưới chân, bầu trời đêm đầy sao, thôn nhỏ, tất cả mọi thứ chung quanh, thậm chí dãy ẩn hiện núi ở nơi xa, nhìn đều giống như cảnh tượng ban ngày.
Tôi không khỏi có chút kinh ngạc, như thế nào lại xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ tôi đây là nguyên thần xuất khiếu sao? Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi chỉ ngồi dưới đất đắm chìm trong cảnh giới bức họa thiên thư kia mà thôi, như thế nào trong nháy mắt liền ra tới bên ngoài……
Tôi đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên phát hiện trên đường nhỏ trước cửa viện có hai người đang đi tới.
Từ xa nhìn lại, hai người này có hơi chút kỳ quá.
Tư thế bọn họ đi đường có chút kỳ lạ, chầm chậm, bước đi tập tễnh, giống như người uống quá nhiều rượu lảo đảo lắc lư, lại giống như đang đi về hướng cửa lớn nhà họ Dương.
Tôi tâm thần vừa động, liền bỗng nhiên đi tới cổng lớn, giương mắt nhìn, liền thấy hai người kia thật đúng là đang đi về hướng cửa lớn nhà họ Dương, hơn nữa là hai người cúi đầu xuống, hai vai bất động, đôi tay rủ xuống, dưới chân một bước một bước, đi thập phần thong thả, hơn nữa ngã trái ngã phải.
Tôi càng thêm kỳ quái, cho dù là ma men uống rượu quá nhiều thì cũng phải nên nói lải nhải lảm nhảm, hành vi khoa trương mới đúng chứ, hai người này lắc lư đi trên đường lại cho người ta cảm giác họ đang ngủ, tình huống này lại như thế nào đây?
Nhìn khoảng cách, ước chừng còn cách mấy chục mét, ý niệm trong lòng tôi vừa động, muốn tới gần một chút nữa để xem cho rõ, nhưng lần này lại chỉ di động ước chừng mười mấy mét, rốt cuộc không thể nào tiến tới trước được nữa.
Tôi sửng sốt một chút, ngay sau đó lại hiểu ra, trạng thái hiện tại của tôi là nguyên thần xuất khiếu, nói vậy có bản thể kiềm chế, không thể nào rời đi quá xa.
Nhưng mà chỉ là khoảng cách vài chục mét mà thôi, cũng có thể thấy rõ hai người phía trước dần dần đến gần, nhìn chăm chú hình như là hai cái thôn dân, nhìn kỹ thật đúng là hai cái thôn dân, nhưng mà hình như là hai người chết!
Trong lòng tôi đột nhiên cả kinh, tâm thần tức khắc liền thu trở về, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt hoa lên, trong đầu hơi hơi choáng váng, lại mở mắt ra, định thần nhìn lại, chỉ thấy mình đang êm đẹp ngồi trên mặt đất trong phòng.
Tôi lập tức nhảy dựng lên, mở miệng hô.
- Mau, bên ngoài có tình huống, có hai người không rõ lai lịch đang đi tới, nhìn thì hình như không phải là người sống!
Câu nói của tôi vừa xong, cửa phòng nhỏ lập tức được mở ra, Dương Thần hấp tấp chạy tới, trong tay cầm Lỗ Ban Vô Tự Thiên Thư, trên mặt tràn đầy hưng phấn, xoa tay hầm hè mà nói.
- Tới đúng lúc lắm, tôi vừa mới nghĩ ra biện pháp phá giải pháp thuật của người nọ, vừa lúc tới thử xem hiệu quả thế nào!
Dương lão tiên sinh nửa nằm trên giường, nghe vậy chỉ nhàn nhạt nói.
- Bộ xương già của tôi đây là không thể nào động đậy được rồi đấy, các con phải cẩn thận, đặc biệt phải chú ý Hồn Yếm Thuật của người nọ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo